Và dễ sống hơn một chút.Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng.Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc.Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi.Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng.Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm.Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám).