Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm.Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi.Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được.Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử.Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình.Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến.Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi.Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra.Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có.
