Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.Những cái tát của cát.Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé.Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi.Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về.Cái chính là tự mình phải làm chủ mình.Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn.Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi.Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.
