Nhưng tôi đã nhanh trí đề nghị với ông ấy:Mày cứ bán với giá hai xu một cái.Nhận được sự khích lệ của mọi người, người thợ dệt vải nói tiếp:- Đó là sự thật, Kobbi à! Cho dù cuộc sống của chúng ta chưa được như ý, nhưng chúng ta không hề muốn năm này sang năm khác phải sống những chuỗi ngày như kiếp nô lệ.Nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra được sự thật, đó là do thói quen trì hoãn, chậm chạp, không bắt kịp yêu cầu của thực tế phải ra quyết định nhanh chóng để hành động giành lấy thành công.Đến chiều tối, khi được tháo cái cày ra, con lừa cảm thấy rất chua xót trong lòng, chân cẳng thì ã rời, còn cái gáy lại đau buốt do cả ngày bị cái ách cọ xát vào.- Chẳng lẽ mình gục ngã ở nơi vắng vẻ này sao? - Đầu tôi lại vang lên câu hỏi này một lần nữa.Chúng đang tru lên từng hồi trong cái đói.- Một người khác lên tiếng – Tôi là người Syri.Ông níu một người lại hỏi, người đó đáp:
